Đừng chờ đợi báo hiếu, hãy dành thời gian cho cha mẹ khi còn có thể
Tiểu Cương trải qua tuổi thơ bất hạnh. Khi anh 8 tuổi, cha qua đời trong một tai nạn ôtô, còn mẹ bị tổn thương não nặng và phải nằm liệt giường. Kể từ đó, anh cùng em gái làm đủ nghề để vừa lo cho bản thân vừa chăm sóc mẹ.
Năm 13 tuổi, Tiểu Cương đến Tân Cương tìm việc làm. Anh không nề hà bất kỳ công việc nào – từ hái bông, bốc vác đến khởi nghiệp mở nhà hàng. Khi có điều kiện, anh đón mẹ về sống cùng và cố gắng tìm cách điều trị cho bà. 8 năm trước, người mẹ từ chỗ chỉ ngồi xe lăn đã có thể tập đi lại chậm rãi.
Tuy nhiên, căn bệnh teo não không thể chữa khỏi và ngày càng nặng hơn. Gần đây bác sĩ cảnh báo mẹ anh sẽ phải nằm liệt giường trong tương lai. Tiểu Cương không chấp nhận viễn cảnh này. “Sau bao cố gắng, mẹ tôi mới có thể tự đứng dậy, nên tôi không thể chịu nổi khi nghĩ đến việc bà sẽ lại phải nằm liệt giường mãi mãi“, người con nói.
Tiểu Cương quyết định bán nhà và mua một chiếc xe RV để cùng mẹ đi khắp nơi. “Đừng chờ đợi tình yêu, đừng chờ đợi báo hiếu, hãy dành thời gian cho cha mẹ khi còn có thể“, anh nói.
Hai mẹ con đã băng qua những thảo nguyên, Thiên Sơn, Thiên Trì ở Tân Cương. Trên đường đi, Tiểu Cương vẫn có thể quản lý công việc kinh doanh. Anh cho biết giờ suy nghĩ của bà chỉ đơn giản như một đứa trẻ, nhưng mỗi lần đi đâu mẹ đều cười rất nhiều.
Chỉ cần nụ cười của mẹ
“Nụ cười của mẹ là minh chứng rằng mọi hành trình đều đáng giá”, Tiểu Cương nói.
Trong lễ thượng cờ tại Thiên An Môn, khi Tiểu Cương chuẩn bị chụp ảnh selfie cùng mẹ, một nhiếp ảnh gia tình cờ thấy và chủ động giúp đỡ. Người này còn in tặng ảnh cho hai mẹ con, kèm lời nhắn: “Nếu cuộc đời không còn đường lui, hãy dũng cảm bước tới. Nước đến cầu ắt phải rẽ và người đến bước đường cùng sẽ tái sinh“.
Sau khi leo lên Vạn Lý Trường Thành, hai mẹ con sẽ đến Tây An. “Ngày xưa mẹ từng cõng tôi, bây giờ đến lượt tôi cõng mẹ“, người con nói.